samedi, décembre 21, 2024

Kira-Kira par Cynthia Kadohata | Bonne lecture

[ad_1]

Cuốn tiểu thuyết tuổi thơ của mình, giờ lôi ra đọc lại. Lần u tiên đọc hồi còn học Tiểu học, không ấn tượng gì nhiều, chắc bởi ngày ấy còn con nít quá. Giờ đọc lần hai, ở cái tuổi mình đã nhận thức được nhiều thứ hơn về cuộc đời, thìy cuốn này buồn vô hạn, đặc bit là ở những chương cuối

« Kira-Kira » mở đầu có thể không được hấp dẫn, và thực sự, trong quá khứ mình đã từng có lần cố gắng đọc lại cuốn này, nhưng đành g phải 2 dừ. Nhưng rồi càng đọc, câu chuyện càng chinh phục mình, bởi tính giản dị, tinh tế và tràn đầy cảm xúc mà có lẽ chỉ những tác giả tế người Nhận Mình ấn tượng trước tình cảm chị em khăng khít của Lynn và Katie cho đến tận giây phút cuối cùng, dẫu cho trong quá trình lớn lên, mỗi quhị mkhângđã cónn mỗi quhàngđã có n dành nhiều thời gian bên nhau.

Bên cạnh tình chị em của Lynn và Katie, « Kira-Kira » cũng bày ra trước mắt độc giả bức tranh thực tại phũ phàng của thế hệ những người gốc Nhậngt sinh Gia đình của Lynn và Katie chính là hình mẫu i diện cho những người nhập cư, là xương sống cho quá trình sản xuất hàng hóa của quốc gia mà họ họ tới ng, làhphôn xuất hàng hóa của quốc gia mà họ họ tới ngữ kem. Cha mẹ của Lynn và Katie chỉ có một ước mơ duy nhất, đó là kiếm đủ tiền để mua được một căn nhà tươm tất đàng hoàng cho các con. Ấy vậy mà biết bao ca làm thêm ở trại ấp trứng hay nhà máy chế biến thịt, bao nhiêu công việc mẹ của Lynn và Katie làm thêm để có thể một ng à hôngày mào n giúp họ tự thân kiếm tiền để mua nhà, mà phải đi vay thế chấp ngân hàng. Tình cảnh làm việc liên tục 18 tiếng một ngày, bán sức lao động của mình một cách rẻ mạt cho ông chủ Lyndon của cha mẹ Lynn và Katie tương phn ng một cáng keo kiệt Lyndon…

Và còn đó những ánh nhìn, hành vi mang tính phân biệt chủng tộc nhắm vào chị em Lynn và Katie – những cô bé người gốc châu Á sống giữa bangóngngật gn 30 Georgia nơng sin cố Phân biệt chủng tộc vẫn luôn là một vấn gây nhức nhối ở Mỹ, không chỉ ở những năm 1950 trong câu chuyện, mà còn cả bây giờ, nếu nh các bạnnnãn ây. Những trải nghiệm không mấy vui vẻ mà Lynn và Katie đã trải qua khi chuyển n sống ở Georgia, nhưng phải hứng chịu những ánh nhìn chằm chằm nhắm và, hai mấy so với những gì đang diễn ra đối với các sắc tộc không phải là da trắng Mỹ bây giờ…

Câu chuyện diễn tiến n những chương cuối cùng, khi bệnh ung thư máu của Lynn đã đến mức không thể làm gì được nữa. Có những đoạn đã khiến mình khóc, ví dụ như khi Lynn và Katie cùng nhau lấy tiền tiết kiệm là vài trăm đô để đưa cho mẹ, góp thêm tiền mua nhà. ó là những ng tiền dĩ nhiên chẳng thấm vào đâu so với số tiền cần có để tậu được một căn nhà tươm tất, thế nhưng vẫn là cn mongẹng ng tiền Kat thế nhưng vẫn là những mong đồng tiền Kat quá bé phải lo lắng nghĩ suy chuyện cơm áo gạo tiền, nhưng rồi thực tại phũ phàng của cuộc sống vẫn bủa vây lấy chúng. Hay khi Lynn bị bệnh hành n mức tâm tính thay đổi, i uống sữa rồi lại muốn uống nước, khiến Katie cũng phải vất vả chiều theo chị rmnh để

Tác giả đã miêu tả hết sức chân thực những gì mà bệnh nhân ung thư và người nhà bệnh nhân trải qua thông qua chi tiết này. Không có nhiều nước mắt, chỉ là cái cách mà căn bệnh đã biến một cô thiếu nữ trẻ trung, học giỏi, thông minh, với rất nhiều c mơ còn n n ang ở ph n trên giường, không thể tự mình rót cho mình một ly nước, phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật, khiến cả người chăm sóc gàng h à m – côưởng tiêu cực bởi căn bệnh.

Nhưng rồi sau tất cả, sau cái chết trong lặng lẽ của Lynn, sau những ước mơ vẫn còn chưa thực hiện được của cô thiếu nữ, như mua cho ba mẹ bản chưa thực hiện được của cô thiếu nữ, như mua cho ba mẹ bảy sin làhì c la plupart du temps tuyệt diệu trong cuộc i ngắn ngủi của mình. Đó là giúp Katie nhận ra, vẫn còn có điều gì đó “kira-kira” – lấp lánh – ở trong những cảnh vật mà cô bé nhìn thấy, và đặc biệt là, ở ngày mai Những dòng cuối cùng khi Katie cùng gia nh đi du lịch ở California mà không còn Lynn ở bên cạnh đã làm mình khóc những giọt nước mắt cuối cùng vng cho cngâu chuy nn. Mình khóc cho cái ước mơ nhỏ nhoi nhưng không bao giờ có thể thành hiện thực của Katie, đó chính là ước gì Lynn có ở đây tn hôn hưởng làng nan mn mn mnh Californie Rồi mình khóc cho những gì Katie đã cảm nhận được khi đứng giữa nơi chốn ước mơ này của chị mình: rằng giọng nói của chị vẫn vang ở âu -g vâng, đâu

[ad_2]

Source link

- Advertisement -

Latest